Tôi hay ngồi ở góc vườn nhà bạn,àokhímiềnĐôngVềbìarừngCátTiêntướitắmtâmhồtỷ lệ cược nhà cái dưới bóng cây chôm chôm cổ hàng chục năm tuổi ngắm dòng sông Đồng Nai lững lờ trôi. Tôi vui vì màu nước sông vẫn mang một màu đỏ phù sa. Dòng nước sóng sánh trôi về hạ nguồn. Một vùng ruộng đồng nào đó sẽ được bồi phù sa khi dòng chảy đi qua.
Bên kia sông là rừng Cát Tiên. Thi thoảng vài đoàn thuyền chở khách du lịch tham quan. Dòng sông đôi khi vang lên tiếng thuyền máy chạy vội của những người kiểm lâm đi tuần tra bảo vệ rừng.
Sáng sáng chúng tôi đạp xe qua những con đường quanh co trong thôn. Làng xóm yên bình, chỉ rộn lên khi mấy con chó sủa vang báo với chủ là có người lạ đạp xe qua nhà.
Con đường đi qua cánh đồng mạ non. Những khóm lúa mới xanh tươi mềm mại lượn sóng. Trên cánh đồng mạ, đàn cò tụ về đậu trắng bờ ruộng. Một tiếng động nhỏ đâu đó vang lên. Một con cò giật mình vỗ cánh khiến cả đàn tung cánh trắng trời. Trên núi, sương sà xuống liếm một phần đỉnh núi mờ ảo, mặc cho ông mặt trời lấp ló, sáng chói phía bên kia sườn núi. Những ngôi nhà nhỏ nép dưới chân còn ngái ngủ, đồng xanh trắng cánh cò bay.
Những con đường nhỏ quanh co, đổ dốc, uốn quanh chân núi khiến cho chuyến đạp xe càng thêm thú vị. Không khí trong lành và mát rượi như bám vào từng lỗ chân lông trên người. Hơi nước ẩm mọng làm tươi mọi tế bào. Tôi hít căng lồng ngực, thanh tẩy luồng không khí ứ đọng bao lâu trong phổi... Có lẽ nhờ không khí ở gần rừng mát mẻ, sạch sẽ nên tôi cảm thấy mạnh khỏe, tràn đầy năng lượng. Chúng tôi đi qua những vườn cây trái xanh mướt nối tiếp nhau. Mỗi một đoạn đường lại mời chào chúng tôi bằng những hương hoa sẵn có. Chúng tôi gọi đó là mùi buổi sáng.
Mấy hôm nay, trời ngày nào cũng mưa. Có những hôm mưa dai dẳng cả đêm, sáng ra nước sông Đồng Nai dâng cao. Ở trong nhà cũng nhìn được mặt nước sông băng trôi. Sáng ấy, chúng tôi đạp xe, nghe vọng tiếng suối chảy ồ ồ từ trong núi. Những con suối, thác nước đâu đó được kích hoạt. Âm thanh nước chảy làm cho núi sống động, ồn ã. Núi không còn im lìm, lười biếng ôm sương nằm ngủ vùi như mọi hôm. Tối qua, hẳn là núi đã qua một đêm ướt át, lạnh sâu vào tận ruột. Dưới chân núi, nơi những khu vườn nối tiếp nhau cũng ồn ào tiếng nước chảy. Buổi sáng thôn quê bỗng ngân vang bản nhạc nước róc rách, rào rào.
Tôi đến Núi Tượng còn mê thêm món bánh gạo tẻ. Bánh ở đây không dẻo, mướt mềm như bánh gạo những nơi tôi từng ăn. Tôi thích vị bánh chắc, dai, càng nhai càng bùi. Có lẽ đất trời hiền hòa nơi đây đã gợi cho người ta làm ra thứ bánh gạo dai, bùi ăn vào để quấn quýt lòng người.
Nhờ món bánh mà tôi hay đi chợ. Chợ ở đây nhỏ đủ để người bán hàng gần như biết nhau hết. Tự nhiên nhớ cái chợ quê mình từ thời bé tí. Chợ bán những món đồ quê người dân trồng được trong vườn. Cây trái vẹo vọ, vỏ mốc đen xấu xí. Vài mớ cá tôm bắt được đêm qua giờ đưa ra chợ sớm. Những bông súng xinh đẹp được hái từ những cái ao bên đường nào đó tôi đã đạp xe qua. Toàn những món quà tặng của thiên nhiên mát lành. Chợ họp vừa đủ thời gian để người dân còn về sớm nấu bữa trưa thong thả.
Một người bạn sống ở cửa rừng bảo rằng ở Nam Cát Tiên không khí tươi mát, tưới tắm cả không gian nên con người cũng hiền hòa lắm. Người ta không giàu có cũng không nghèo khó. Không có ai vội vã. Mọi thứ chầm chậm trôi. Cây trái tới mùa vụ cũng đều đặn đơm hoa kết trái như một cách cảm ơn người chăm nom chúng. Bạn từ xa đến, cảm mến nơi đây mà ở lại. Đất mến khách, đãi người mọi thứ đủ đầy từ thiên nhiên. Vậy là người lạ thành quen, mến thương đất mà gắn bó ở lại.
Cuộc sống nơi đây thảnh thơi, chầm chậm hệt như dòng sông Đồng Nai hiền hòa, trôi xuôi. Không khí bìa rừng mát lạnh, bình an. Biết ơn cánh rừng Cát Tiên - Khu dự trữ sinh quyển thế giới làm dịu không gian sống và tưới tắm tâm hồn.